BẠCH HỒNG ĐẪM LỆ [ Đoản văn ]


BẠCH HỒNG ĐẪM LỆ

 

Tác giả :Ansoxxx_2411 (gọi tớ là Momo nhé )

Thể loại :  Cổ trang , Cung đình , Yêu hận , Nam Nam , Ngắn

Cặp đôi : Hắc Vũ Khoái Đẩu ( Kuroba Kaito ) , Bạch Mã Thám ( Hakuba Saguru )

Chú ý : Nhân vật là của bác Aoyama Gosho , tớ chỉ sở hữu cái Fic ^^

Lời đề  : Trong các cách trả thù …

Cách trả thù tàn nhẫn nhất chính là chính là đến bên đối phương , khiến hắn hết mực yêu thương ngươi , vì ngươi từ bỏ tất cả

Sau đó …ngươi từ bỏ hắn !!!

20773ss

 ( Hình ảnh chỉ mang tính minh họa ^^ Tớ tìm bừa một bức cổ trang gắn vào cho hợp thời đại thôi ) 

Nước mắt ngàn năm rơi trên đóa hoa hồng trắng

Ký ức nơi đây chỉ còn lại những mảnh vụn vặt tựa như thủy tinh mong manh đã rơi vỡ

Kỷ niệm bên nhau càng ngọt ngào càng khiến con người ta dày vò khi đối mặt

Quá khứ thần tiên ….

Tương lại địa ngục

Chắp nhặt kỷ niệm đã qua giữ lại trong lòng như báu vật phủ bụi đến ngàn năm

Người năm xưa yêu thương nồng nàn , giờ đọng lại nơi đây chỉ còn là oán hận

Hắn đưa mắt nhìn người ở trên cao ngạo nghễ nở một nụ cười

Khóe môi kiều diễm chứa thứ mỵ lực vô song mà hắn không bao giờ cưỡng lại được

Từng lớp áo mỏng nhuốm đỏ máu tươi …

Hắn rốt cuộc cũng không hiểu nổi y đối với hắn tại sao lại mang thâm cừu đại hận …

Hắn rốt cuộc cũng không hiểu nỗi tất cả yêu thương y dành cho hắn bao nhiêu phần là thận bao nhiêu phần là giả dối

Vị hoàng đế trẻ tuổi mang hiệu Hắc Vũ Khoái Đẩu năm ấy ngự giá thân chinh cầm quân đi dẹp giặc . Giáp bào oai dũng ánh kim bao bọc lấy thân người khiến hắn trông càng thêm uy phong lẫm liệt

Đoàn chiến binh thắng trận trở về dừng chân bên khu rừng ngơi nghỉ

Hắc Vũ hoàng đế bước xuống khỏi ngự mã chậm rãi bước đến bên dòng suối nhỏ

Những hòn đá cuội sáng lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời qua mặt nước

Gốc đào bên đường chậm rãi rơi những cánh hoa thật dịu dàng tao nhã  …

–          Ngươi …!!

Một thiếu niên kiều mỹ khoác y phục trắng thanh tao ngồi trên phiến đá phủ rêu xanh mềm như nhung đưa mắt nhìn hoàng đế

Thiếu niên kia gương mặt đẹp tựa hoa đào . Đôi mắt màu đỏ rực nồng nàn như lửa cháy

Y nhẹ nở một nụ cười mê hoặc lòng người  …

Mái tóc mượt như tơ màu hổ phách buông dài nhẹ bay trong gió xuân chầm chậm

–          Bạch Mã Thám là tên của ta _ Khóe môi xinh đẹp nở một nụ cười

Lần đầu gặp gỡ y , nhưng bất giác từ sâu thẳm tâm hồn vị vua trẻ lại ngỡ như đã biết nhau từ muôn kiếp trước

Duyên nợ ba kiếp , kết mối tơ hồng buộc nên chỉ đỏ

Mười bảy năm qua lần đầu tiên hắn nhấp men ái tình , cạn chén yêu thương

Hắc Vũ Khoái Đẩu đưa thiếu niên xinh đẹp kia về hoàng cung đặt lên ngôi cao chín bệ

Hoàng hậu kiều diễm khả ái mang tên Bạch Mã Thám

Hắc Vũ hoàng đế khẽ nở một nụ cười nửa miệng , đưa tay nâng cằm ngắm nhìn gương mặt khả ái của đối phượng

–          Ái khanh !! _ Giọng nói ngọt ngào thì thâm  bên tai y _ Khanh thật đẹp !!

Một màu ửng hồng lan nhẹ trên đôi gò má Bạch Mã Thám

Y e lệ nở một nụ cười ngượng ngùng …

Đất trời rộng lớn , biển người chìm nổi ai bảo rằng khó tìm được tình yêu chân chính

Chẳng mong sớm sớm chiều chiều , chẳng cầu đời đời kiếp kiếp

Chỉ mong hiện tại đừng tan biến hóa hư vô ….

Nhưng duyên do trời  , phận lại do người …

Nơi thượng uyển khúc Bạc Mệnh lại như xé lòng người phát ra từ cung đàn ai oán

Dự đoán một kết cục chẳng yên bình cho mộng uyên ương

Hoàng đế trẻ chậm rãi nhấp môi thưởng thức ly rượu thượng hảo chốn cung đình

Lắng nghe khúc nhạc buồn mang tên Bạc Mệnh mà Bạch Mã Thám vừa gảy nên

–          Hay lắm !! Qủa thực rất hay !! _ Hoàng đế nở một nụ cười , cất lời ca tụng

Bạch Mã Thám dừng lại , ánh mắt thoáng chút trầm buồn …

Làn mi mỏng dường như vương chút ngân ngấn lệ …

–          Khanh sao thế ?? _ Hắc Vũ bước đến chau mày , lo lắng hỏi y

–          Không có gì …_ Bạch Mã Thám gượng nở một nụ cười _ Chỉ là cung đàn buồn bã khiến thần có chút đau lòng !!!

Oán hận trong lòng không thể cùng đối phương bày tỏ …

Người cứ yêu thương nào đâu biết trong lòng y ngập tràn sóng gió …

–          Ái khanh của ta thật quá đa sầu rồi !! _ Hắc Vũ nhẹ cười đưa tay vuốt mái tóc y_ Chỉ cần có ta ở đây , ta sẽ không để khanh vì bất cứ chuyện gì rơi lệ

Bàn tay hắn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt y …

Hắc Vũ Khoái Đẩu ngắt lấy một cành hồng trắng nơi vườn Thượng Uyển tặng cho y

–          Bạch Hồng là biểu trưng của tình yêu trong sáng thuần khiết và hoàn hảo_ Hắn dịu dàng nói _ Tình yêu của ta dành cho khanh cũng giống như cành hoa hồng trắng …thanh tao thuần khiết không vấn đục !!

Hắn nói rồi đoạn cúi xuống hôn y thật sâu …

Chỉ thấy một chút nhói đau trong tâm tư người thiếu niên xinh đẹp kia …

Nếu người nọ biết được oán hận chất trong lòng y , liệu có còn yêu thương y như thế

Nếu người nọ biết được những chuyện y sẽ làm , liệu có mang tình yêu thanh khiết của hắn dành tặng cho y hay không …

–          BỐP !!!

Đương kim Thái Hậu thẳng tay tát vào mặt vị vua trẻ …

–          CÂM MIỆNG !!!

Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từng khóe môi hắn

Hắc Vũ hoàng đế mím chặt cánh môi hồng nhạt của mình

–          Con còn lên tiếng bênh vực thứ tiện nhân ấy !! Trong mắt con có còn vị Hoàng Thái Hậu như ta không ??

Vị mẫu nghi thiên hạ kia tức giận nhìn đứa con của bà

–          Con nhìn lại con xem , bao nhiêu tiểu thư con quan Thái Thú , ái nữ Thừa Tướng đương triều con đều không nạp làm vợ . Lại mang thứ tiện nhân không rõ nguồn gốc ấy về cung lập làm hoàng hậu , lập cho y Bạch Mã Ngọc Cung . Ngày đêm sủng ái y bỏ bê triều chính . Con vì tiện nhân ấy cãi nhau với Đại Tướng Soái , còn ở trước mặt cung nữ bế hắn về cung !! Con xem con bây giờ có giống một Hoàng Đế nữa hay không ??

Hoàng Thái Hậu căm phẫn nói …

Rốt cuộc kẻ tên Bạch Mã Thám kia có thứ yêu lực gì khiến Hắc Vũ hoàng đế của bà ngay cả chiến sự biên cương , cầm quân chinh phạt cũng không còn hứng thú

Khoái Đẩu con trai của bà sao lại vì người kia mà ngày càng trở nên cứng đầu khó bảo

–          Nếu làm hoàng đế khó như vậy , thì con không làm nữa !! _ Hắc Vũ Khoái Đẩu nói

Nếu ngồi ở trên ngôi cao chín bệ , cai trị muôn dân mà trong lòng lại không có chút cảm xúc hay tình cảm nào

Thì Hắc Vũ thà từ bỏ tất cả …làm một thư sinh bình thường để có thể cùng Bạch Mã Thám sống những ngày tháng thanh đạm cùng nhau

Chỉ muốn uyên ương không muốn tiên …

Nguyện vì một người từ bỏ cả giang sơn đất nước …

Chỉ tiếc rằng mối tình này đã định trước một chữ “ diệt “ mà thôi …

Hoa đào tung sắc thắm …

Hồng bạch lặng lờ rơi …

Một nỗi cô tịch phủ không gian

Tiếng vó ngựa từ xa như giày xéo

Hắc Vũ hoàng đế nguyện vì thiếu niên xinh đẹp kia …ngai vàng cũng không màn

Nguyện vì y bỏ lại ngọc tỉ , không từ mà biệt rời khỏi hoàng cung

Chỉ muốn cùng Bạch Mã Thám tung cánh bay lượn tự do tự tại …

–          Hắc Vũ Khoái Đẩu , mạng ngươi đến đây đã kết thúc !!

Tiếng cười lớn vang lên cao ngạo  …

Góc đào ước hẹn giờ đây trùng trùng điệp điệp quân thù

Ngàn mũi tên phóng về phía Hắc Vũ hoàng đế …

Da thịt xuyên thủng , máu tươi ứa trào

–          Bạch Mã Thám ?? Sao khanh lại phản bội ta ??

Một dòng máu đỏ tươi tuôn dài nơi khóe môi trắng bệch …

Hắn vì Bạch Mã Thám đối đầu với mẫu hậu của mình

Vì Bạch Mã Thám giang sơn đất nước cũng không màng

Cớ sao y lại bán rẻ hắn …

Mang tình yêu của hắn ra đùa giỡn …

Cao cao phía đài xa , thân hình mảnh khảnh mặc tầng áo trắng lất phất bay …

Khóe môi xinh đẹp của thiếu niên từng khiến Hắc Vũ điên đảo khẽ nở một nụ cười …

Đứng cạnh người đó là Đại Tướng Soái của quân địch …

Đưa mắt đắc ý ngạo nghễ nhìn hắn tựa vào gốc đào đầy bi thương

–          Đừng trách người đẹp của ta tàn nhẫn !! _ Đại tướng soái nói dõng dạc _ Trách bản thân ngươi đã gây nên thâm thù đại hận cho kẻ khác đi

Người kia nói rồi đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc nâu vàng tựa hổ phách diễm tuyệt của Bạch Mã Thám

Bạch Mã Thám không nói , cũng chẳng hề phản kháng…khóe môi chỉ khẽ nhếch một nụ cười nhàn nhạt

–          Thám … !!

Tại sao …

Bạch Mã Thám vì sao lại phản bội hắn …

Bạch Mã Thám vì sao bán đứng hắn …

Bạch Mã Thám vì sao dối gạt hắn …

Người năm xưa yêu thương nồng nàn , giờ đọng lại nơi đây chỉ còn là oán hận

Hắn đưa mắt nhìn người ở trên cao đang ngạo nghễ nở một nụ cười miệt thị

Gương mặt kiều diễm chứa thứ mỵ lực vô song mà hắn không bao giờ cưỡng lại được

Từng lớp áo mỏng nhuốm đỏ máu tươi …

Hắn rốt cuộc cũng không hiểu nổi y đối với hắn tại sao lại mang thâm cừu đại hận …

Hắn rốt cuộc cũng không hiểu nỗi tất cả yêu thương y dành cho hắn bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả dối

Chỉ nghe tiếng gió rít đau đớn thổi qua tai …

Oán hận ngàn trùng …vĩnh viễn cùng vị hoàng đế trẻ chôn vùi nơi đáy mộ

Gốc đào gặp gỡ năm xưa giờ lại là nơi kết thúc một chuyện tình …

Hồng bạch bi thương như than khóc …

–          Bạch Mã Thám ~! _ Đại tướng soái đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của vị thiếu niên xinh đẹp

–          Tránh ra !! _ giọng người đáp lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm

Vị thiếu niên đẹp tựa tiên đồng kia quay lưng đi …

Bước chân chậm rãi như quặn thắt nỗi đau …

Y vì sao lại hận Hắc Vũ hoàng đế …??

Y vì sao lại đến bên người , khiến người hết lòng yêu thương người …

Để người vì y từ bỏ tất cả …

Sao đó …

Y từ bỏ người  …

Khóe môi tuyệt đẹp lại lần nữa nở nụ cười chua xót …

Ánh mắt đỏ rực tựa màu lửa đỏ năm nào …

Cha mẹ Bạch Mã Thám năm xưa vì mộng bá vương thiên hạ của vị hoàng đế kia mà bỏ mạng …

Lửa cháy rực đỏ thiêu rụi tất cả …

Chỉ trơ lại một dáng người trơ trọi trong màu áo trắng …

Hồng bạch thanh khiết giờ nhộm đỏ máu của vị vua trẻ …

Bạch Mã Thám quỳ xuống cạnh thân người lạnh lẽo của Hắc Vũ Khoái Đẩu …

Từng tất da thịt nhuộm thắm máu đỏ tươi …

Hắn nằm đó vô hồn và tĩnh lặng …

Một dòng nước mắt chảy nhẹ trên gò má người thiếu niên kiều mỹ …

Bạch Mã Thám cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Hắc Vũ …

Mũi kiếm đeo bên người y xuyên thẳng qua lồng ngực ấm áp …

Một dòng máu đỏ tươi nhuộm đỏ tầng tầng lớp lớp áo trắng tinh khôi …

Đời này kiếp này chỉ yêu một người …

Yêu nhất là người , hận nhất cũng là người …

Nếu không thể cùng người sống đến trăm năm đầu bạc

Càng không thể vứt bỏ oán hận vui vẻ bên nhau …

Chi bằng cùng người kia bước chân xuống chốn Tiền Đường …

Duyên phận bên nhau , nếu chỉ hồng thực sự còn trói buộc

Nếu thực sự kiếp sau có tồn tại

Y sẽ dùng hết thân mạng này trả hắn món nợ hôm nay …

Làn gió đông lạnh lẽo …

Hoa hồng trắng đẫm máu hòa ướt lệ …

Ngàn năm quên lãng …

Thế sự đổi thay …

Trăng mọc rồi lại lặn, mây hợp rồi lại tan

Chỉ có duy nhất một tấm chân tình ghi lòng tạc dạ …

–          Hắc Vũ Khoái Đẩu !! _ Người thám tử thiếu niên xinh đẹp khẽ chau mày _ Cậu đừng có ở đó trêu con chim Watson của tôi nữa có được không ~”~

Đứng cạnh cậu là người thiếu niên trạc tuổi với mái tóc đen xù rối

–          Bạch Mã Thám à ~ chúng ta không phải là bạn tốt sao ?? Đồ của cậu cũng là đồ của tôi mà !! _ Tên thiếu niên nọ cười nửa miệng

Luân hồi vạn kiếp , hữu duyên tương ngộ …

Dù vạn kiếp chìm nổi trong bể luân hồi, nếu thật sự có lương duyên thì lo gì không gặp lại

–          Ai bảo vậy chứ ?? _ Thiếu niên có mái tóc nâu vàng đẹp tựa hổ phách cao giọng _ Cậu là trộm , tôi là thám tử , chúng ta …

Một kiếp người trôi qua …

Oán oán hân hận …

Duyên kia đã kết , chỉ hồng được se …

–          Chúng ta là trời cao định sẵn sắp đặt lương duyên  ❤

Hoa hồng trắng nơi sân trường đưa hương nhè nhẹ …

Nắng chiều ấm áp trải rộng không gian …

3 thoughts on “BẠCH HỒNG ĐẪM LỆ [ Đoản văn ]

  1. Buồn nhẹ lên….cơ mà đúng chuẩn em thích rồi!!!😊. Đọc xong em thấy giống văn chứng minh: Tiếng sét ái tình- mới gặp là hốt về cho đứng đầu tam cung lục viện; Lấy oán báo ân, em nghĩ là báo tình; Hỏi thế gian tình là gì sao khiến sinh tử có nhau, đoạn kết; Thiên duyên tiền định, tình duyên muôn kiếp, cái kết…..ôi ss ơi!

Xin vui lòng bình luận lịch sự bằng tiếng Việt có dấu , không spam và teencode dưới mọi hình thức nhé mọi người!^^